Bao giờ cũng vậy, khi tín hiệu đèn giao thông đã chuyển sang màu vàng, Vũ vẫn rồ ga thật mạnh cố vượt qua đường cho dù không ít lần suýt gây ra tai nạn, bị cảnh sát thổi phạt hoặc những người xung quanh nhìn anh với ánh mắt bất bình rồi buông lời chỉ trích thói phóng nhanh vượt ẩu.
Ngồi sau Vũ, tôi hốt hoảng đấm thùm thụp vào vai anh, căn vặn vì sao cứ chứng nào tật ấy, chẳng chịu sửa đổi, dừng lại một chút có sao đâu mà phải liều lĩnh với tính mạng của chính mình.
Vũ cười: “Làm cái nghề kinh doanh như bọn anh đôi khi chỉ nhanh hơn đối phương một vài giây là kiếm được tiền tỉ, song chỉ cần chậm chạp nửa phút là có thể thua một cách cay đắng. Vì thế luôn phải chạy đua với người khác, thậm chí phải chấp nhận hi sinh một thứ để nắm bắt cơ hội thì mới đạt được những điều mong muốn. Anh không bao giờ được dừng lại trước đèn vàng, thậm chí trong nhiều trường hợp, đèn đỏ cũng phải vượt”.
Tôi chẳng hiểu gì về chuyện làm ăn của Vũ, song cũng mơ hồ cảm nhận được cái khát vọng làm giàu luôn thiêu đốt dữ dội của anh. Có lẽ vì thế mà anh luôn đặt công việc ở vị trí quan trọng hơn tất thảy mọi thứ khác.
Ngay cả tôi – người con gái mà Vũ thổ lộ là yêu hơn chính bản thân mình, cũng thường xuyên phải nếm trải cảm giác hồi hộp chờ đợi và rồi lặng lẽ nuốt nước mắt tủi hờn vào trong vì anh đã hẹn nhưng không tới, cũng chẳng gọi điện.
Dù là Valentine, mồng 8-3, sinh nhật hay đơn giản là buổi chiều cuối tuần đang nồng nàn, đắm đuối bên nhau, song chỉ cần một cuộc điện thoại từ văn phòng, hoặc dòng tin nhắn của đối tác là Vũ vội vã nói lời chia tay, mặc cho tôi nhìn theo anh bằng đôi mắt ngập nước.
Quá yêu Vũ nên những giận hờn, tức tưởi tưởng chừng rất nghiêm trọng trong tôi nhanh chóng tiêu tan khi anh thủ thỉ vào tai tôi những lời xin lỗi rồi bao biện rằng những việc anh làm không chỉ vì cá nhân mà xuất phát từ tình yêu dành cho tôi và cũng là vì tương lai sau này của hai đứa nên tôi phải tin, phải thấu hiểu, phải thông cảm cho anh một cách sâu sắc, chân thành.
Anh bảo những thanh niên trai tráng cứ thong dong, bình thản dừng lại trước đèn vàng, đợi đèn xanh mới từ từ cho xe chuyển bánh thì mãi mãi chỉ là anh “phó thường dân” mà thôi, chứ không bao giờ trở thành doanh nhân đi xe hơi, ở nhà lầu, sống trong nhung lụa...
(...)